#Gabriel Del Sarto
Explore tagged Tumblr posts
gianlucadandrea · 6 months ago
Text
Gabriel Del sarto legge e riflette su Il falso vuoto , testo di Nella spirale (Industria & Letteratura, 2021)
Continua a leggere…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
ofiscariot · 8 months ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
XII. THE HANGED MAN.
the hanged man, pamela colman smith // judas hanged, nardo di cione // preparatory sketches for pitturi infamanti, andrea del sarto // “speculum imperfectionis: the image of judas in late medieval italy,” janet robson // “l’appeso/le pendu/the hanged man,” sherryl e. smith // the death of judas iscariot, julius schnorr von carolsfeld // the sacrifice of odin, lorenz frølich // “yggdrasil: the sacred ash tree of norse mythology,” the public domain review // anonymous verse, recorded by óláfr þórðarson // judas, gabriel von max // seventy-eight degrees of wisdom, rachel pollack // the gospel of judas
171 notes · View notes
missviolet1847 · 11 months ago
Text
Tumblr media
#Gabrielle e Jean è un dipinto del pittore francese Pierre-Auguste Renoir, realizzato intorno al 1895 e conservato al Musée de l'Orangerie di Parigi.
Quando papà Léonard Renoir non trova i suoi gessetti da sarto, sa immediatamente che il colpevole è il piccolo Pierre -August he si diverte un mondo a disegnare familiari , cani e gatti ...
Tumblr media
Speriamo che sia felice : questo basterebbe per essere un re . Ecco, si è messo a strillare : dormi ...
25 notes · View notes
fashionbooksmilano · 1 year ago
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Professione Moda 6 - La storia del tailleur
Testo propedeutico allo studio della moda
a cura di Giorgio De Zout
Marcon Editrice, Città di Castello 1987, 77 pagine, 21,3x30cm
euro 40,00
email if you want to buy [email protected]
l nome tailleur deriva dall’omonimo termine francese che designa prima di tutto chi si occupa della creazione di un abito su misura, il sarto. Solo in seguito diventa il nome di uno specifico abito femminile che viene sin da subito messo in contrapposizione al completo da uomo.
Le origini del completo da uomo affondano nel Seicento, così come mostrano numerosi dipinti, mentre per i tailleur femminili si dice che un primissimo modello venne creato nel Settecento. Ad ogni modo, per il tailleur “moderno” si rimanda all’anno 1885, quando ne venne ideato uno per la Principessa del Galles (molto probabilmente Maria di Teck, la futura moglie del re).
Il tailleur degli inizi aveva uno scopo ben pratico: veniva indossato come tenuta da equitazione e si può facilmente immaginare quanto fossero spessi i materiali utilizzati per realizzarlo; nelle cronache, infatti, si parla spesso di intelaiatura di crine. È per questa ragione che per la data di nascita del tailleur “contemporaneo” si rimanda al 1917, quando Gabrielle Chanel iniziò a produrne di nuovi in jersey: è così che del tailleur venne scoperta la praticità, dal momento che il questo tessuto avvolge delicatamente il corpo e ne accompagna i movimenti. Si narra, inoltre, che questo fosse uno dei pochi materiali disponibili durante gli anni di guerra: la stilista deve aver fatto un ottimo uso del modo di dire “fare di necessità virtù”, non trovate?
Se ci fermiamo un attimo a pensare al tailleur per come lo conosciamo noi oggi, sicuramente ci verranno in mente tantissime occasioni in cui è considerato il capo adatto da indossare: in ufficio, ad una festa, etc. Tale versatilità deriva in gran parte dal fatto che la coppia giacca & gonna (oppure giacca & pantalone) può essere declinato in modelli differenti, partendo dalla lunghezza, passando per la forma, terminando con la tipologia e il colore del tessuto scelto.
Al tailleur viene spesso conferito il ruolo di essere un indumento a supporto dell’emancipazione femminile, un po’ perché è riuscito a liberare le donne dagli ingombranti abiti in uso nel passato, rendendo i movimenti dell’indossatrice più agili (ancor di più da quando nel 1966 Yves Saint Laurent per primo ne propose uno che prevedeva i pantaloni abbinati alla giacca), un po’ perché a partire dagli anni Ottanta il tailleur viene visto come l’abito che caratterizza la donna in carriera.
12/11/23
2 notes · View notes
lamilanomagazine · 1 year ago
Text
“Heroes”, l’omaggio a David Bowie di Paolo Fresu, il 2 agosto al Teatro Fonderia Leopolda di Follonica (GR)
Tumblr media
“Heroes”, l'omaggio a David Bowie di Paolo Fresu, il 2 agosto al Teatro Fonderia Leopolda di Follonica (GR). Mercoledì 2 agosto ore 21:30, al Teatro Fonderia Leopolda di Follonica (GR), Paolo Fresu interpreta David Bowie in compagnia di un cast stellare con Petra Magoni, Filippo Vignato, Francesco Diodati, Francesco Ponticelli, Christian Meyer. “Appena mi è stato proposto questo progetto (dal Comune toscano di Monsummano Terme dove nel 1969 Bowie fece, da perfetto sconosciuto, la sua prima apparizione italiana in pubblico)”, dichiara Paolo Fresu, “mi sono sentito onorato ed emozionato. Ho deciso di mettere insieme una band unica, creata appositamente, con grandi musicisti eclettici e provenienti da esperienze diverse, anche lontane dal jazz. Credo che questo sia un grande valore. Avvicinarsi alla musica di David Bowie è una grande emozione e anche una straordinaria opportunità per tutti noi”. Fresu e soci hanno messo le mani su una trentina di pezzi, tra i quali Life on Mars, This Is Not America, Warszawa, When I Live My Dreams. Ogni membro della band ha dato il proprio contributo negli arrangiamenti, conferendo maggiore varietà e dinamicità al progetto. Petra Magoni, in quanto vocalist, gode della maggiore libertà, ma il concerto punta comunque sul gioco di squadra. Tornando alle parole di Fresu: “Bowie è un autore immortale che è sempre stato vicino al jazz. Noi cercheremo di avere il massimo rispetto per la sua arte ma anche di essere propositivi, gettando uno sguardo nuovo su queste canzoni”. Paolo Fresu: Onnivoro a 360° è oggi uno dei jazzisti italiani più conosciuti sul pianeta. Il suono della sua tromba, come dice Carla Bley, è sul serio unico al mondo. Petra Magoni: da Bobby McFerrin alla musica sacra attraverso il rock e “Musica Nuda”. Poche voci e personalità sono così eclettiche sotto questi cieli. Filippo Vignato: è cresciuto in una famiglia dove la musica è di casa da sempre e… si sente. Massimo dei voti sia al Conservatorio di Parigi dove ha studiato e da pubblico e critica che hanno incrociato la sua strada. Uno dei trombonisti migliori in circolazione. Francesco Diodati: “Diodati’s guitar language is original, diverse and totally contemporary. He can rock out” – Jazztimes. Francesco Ponticelli: “una sorta di sarto su misura, in grado di costruire architetture musicali di grande caratura qualitativa e spaziare con la propria ricerca nel grande mare della musica che conta”. Christian Meyer: Non solo Elio e le Storie Tese ma autentica energia elvetica capace di muovere e far muovere tutto e tutti. Una sorta di quintessenza del ritmo tout-court. Alle 23:30 al Chiostro della Fonderia Leopolda torna l’appuntamento di Grey Cat con Meet Music e Grey Cat Contest. Meet Music dà vita ad un importante evento a Follonica che fa incontrare artisti e professionisti della complessa filiera della scena musicale con l’obiettivo della crescita professionale del settore attraverso incontri, formazione, confronto e scambio di energie creative e con l’esibizione di giovani musicisti e dj in quattro diversi contest. Dal 2022, in collaborazione con Grey Cat Festival, nasce un nuovo contest con l’obiettivo di valorizzare l’incontro tra la musica elettronica ed il live; Gabriele SRD è il vincitore della edizione 2023 e presenterà la sua musica nell’after show del 2 agosto. Interagirà con lui, dal vivo, Emanuele Cannatella, in arte Joint Sax, un sassofonista professionista che suona da più di quindici anni nei migliori locali d’Italia. Ingresso al concerto: primi posti numerati € 28, secondi posti numerati €24 ore 23:30 al Chiostro: € 2 Grey Cat Festival è promossa dalle amministrazioni comunali di Follonica, Scarlino, Grosseto, Roccastrada, Castelnuovo Val di Cecina, Castiglione della Pescaia, Massa Marittima, Monterotondo Marittimo, Montieri, Roccastrada, Suvereto, (coinvolgendo ben tre territori provinciali) e dal Parco delle Colline Metallifere. L’organizzazione e la gestione del festival è curata dalla Associazione Music Pool, la direzione artistica da Stefano “Cocco” Cantini e vanta una ricchissima serie di collaborazioni, tra cui il FAI – Delegazione di Grosseto. Il Festival è sostenuto dalla Regione Toscana e, nell’ambito dei progetti di Music Pool, dal Ministero della Cultura e dalla Fondazione CR Firenze.... #notizie #news #breakingnews #cronaca #politica #eventi #sport #moda Read the full article
0 notes
art-from-within · 2 years ago
Text
Tumblr media Tumblr media
I am the angel G̷̼̙̮̱̰͇͙̦͎͂͗̽͆̅̃a̵̧̜͔͚̪̠͕͓̪̾͑̐̄̊̀͆̄̉͘͜͜ͅb̸͔̘̠̲͓̟̜͙̺̫͖͙̥̞̒́̔̌̎̍̄̍͂̀̕͜ŗ̴̯̺̺͇͕͈͍̦͈͍̲͉͝ͅỉ̷̡̥̹̠͓͕̣̔̍̐̅͗͂́̃́͛̉͗͂̕ͅe̷̡̨͇̘̰͖͚̹̪͔͕̩̮̅̄͝l̵̛̛̯͙̜͔̣͉͊̍͆͛̎͌͒͒̾̒̓̕͝! I have come to bring good news
1K notes · View notes
pangeanews · 5 years ago
Text
David Maria Turoldo, il poeta fondamentale. Leggerlo vuol dire perdersi, con entusiasmo
Di David Maria Turoldo, quasi subito, mi affascinò la scelta più che il poeta, l’abisso prima del verbo. L’impeto di DMT – questo quotidiano assottigliare la grammatica in chiodi – distrugge ogni giudizio sull’esito. L’esattezza del compito è superiore alla suggestione retorica.
*
Che egli, dico, scardinando il proprio nome – si chiamava Giuseppe – decida di vivere da David, da salmista a cui è chiara l’inquietudine, che sganghera nel nulla. Proprio dov’è la contraddizione, insanabile, e Dio si mostra come buco, come ferita, come assurdo, che il Salmista concentra la lira. Dio va eletto al dubbio, non carezzato di certezze.
*
Turoldo muore a Milano il 6 febbraio 1992, due giorni dopo ne avrei fatti 13. Fino a pochi istanti prima dell’ultimo – così testimonia il numero di “Servitium” 84, novembre-dicembre 1992, che lo onora, con nota di Giorgio Luzzi – Turoldo raffina la sua vita ai Salmi. Alcune Meditazioni liriche “Super Psalmos” sono affascinanti per vigore d’urgenza, scassinano la lingua sacra con il carisma di uno Iacopone da Todi.
Fino a quando, Signore? Di anfratto in anfratto il grido si propaga Dai silenzi dell’anima.
Fino a quando continuerà a ingoiarmi la Notte? E tu a nasconderti: perché?
Forse anche a te è negato svelarti, e resterai sconosciuto anche sotto la coltre di morte?
Ma il canto ci salverà, e splenderanno gli occhi anche dell’oscura tua Notte.
*
Finché un frate dell’ordine di Turoldo – e che aveva conosciuto Turoldo –, fra’ Antonio, un autentico maestro spirituale, mi portò quel libro – e capii. Capii, intendo, cosa significa che “il canto ci salverà”. Era il Salterio corale “della Liturgia delle ore, nella proposta poetica di David M. Turoldo”. Intendo dire. Turoldo veniva pregato. Le sue traduzioni dei Salmi e dei canti liturgici accompagnavano la vita dei frati. Appena svegli, durante la Messa, prima di mangiare, a tavola. Verbo di cui fare pasto, verbo che sopraffà ogni ragionamento e s’impone come codice ai gesti, come preparazione all’intimità con Dio. Poesia che va in litania ed ipnosi, disancorata dal ‘giudizio’, al di là del pensare, confitta al mistero, all’ambiguo, nelle narici del tremendo. Tremai, intendo.
*
Pregare recitando un salmo è diverso da leggere una poesia. Quando fra’ Antonio – un rigoroso rivoluzionario – scelse, a mia insaputa, di costruire una liturgia su alcuni Salmi che avevo tradotto, fui tramortito udendoli ripetere dall’assemblea. Quei versetti, indubbiamente, non erano miei – ma erano pur sempre miei. Con che spudoratezza pensai alla loro efficacia… Insomma, io parlavo alla comune dei poeti, traducevo consegnandomi, per evento, alla storia letteraria: quei versetti, verticali, avvinti alla codardia, avrebbero disancorato Dio dal rancore? Tremai, ripeto.
*
“Sempre storia dell’uomo che diventa canto; memoria che si compone in musica. Nella sostanza nulla di diverso dai salmi, solo testimonianza di creatività e di improvvisazione: segno che il cuore è pieno e trabocca”, scrive Turoldo introducendo il Salterio corale, con una esortazione “cantare tutti; e cantare per tutti”. Frate Antonio mi diceva che accordarsi nel canto comune è sigillare l’armonia tra gli uomini, dissimili – il vero patto è consonanza, anzi, consuonare, cantare.
*
Qui Turoldo traduce il profeta Isaia:
Chi nella mano raccoglie gli oceani e con il palmo misura gli spazi? C’è forse un altro che mai ha raccolto come in un’anfora tutta la terra?
O c’è qualcuno che possa pesare sulla bilancia montagne e colline? Chi mai diresse la mente di Dio, o consigliere gli fu nello spirito?
Gocce d’un secchio per lui le genti appena polvere sulla bilancia: i continenti sono come granelli pesano le isole quale pulviscolo.
*
Gabriel Del Sarto, poeta notevole – ricordo I viali, per Atelier, 2003; Il grande innocente, Aragno, 2017 – pubblica per Lamantica un “Saggio sulla poesia di David Maria Turoldo”. Si intitola Raccontare la verità – e dice già l’attitudine di Turoldo: ancorarsi al vero più che presunto per retorica, dare pregio al fatto che forma è rivelazione. “Turoldo, nel suo complesso, non è un grande poeta, ma è un poeta fondamentale”, scrive Del Sarto, penetrando uno scarto.
*
Quando frate Antonio mi disse che la mano di Turoldo era nella traduzione delle “Costituzioni” dei Servi di Maria, in effetti affascinanti (“Secondo l’ispirazione mendicante del nostro Ordine, viviamo i valori evangelici della provvisorietà, della insicurezza e della disponibilità ad andare dove urge il nostro servizio”), pensai che un poeta è proprio quello: rompe ogni regola per scrivere la regola. Adempierla è abitare poeticamente. (d.b.)
***
Per gentile concessione pubblichiamo un brano da: Gabriel Del Sarto, “Raccontare la verità. Saggio sulla poesia di David Maria Turoldo”, Lamantica, 2019
Turoldo nel considerare la sua poesia come una necessaria attualizzazione e amplificazione dello spazio poetico della Sacra Scrittura, si è assunto il compito di tendersi sul presente. La sua poesia è quindi funzionale: i versi sono uno strumento di preghiera, di riflessione, di messa in contatto col divino, sono una porta accessibile. Per questo assegna alla poesia un compito alto, che la nostra sensibilità catalogherebbe forse come ingenuo (ma, proprio per questo, libero): «Poesia/ è rifare il mondo, dopo/ il discorso devastatore/ del mercadante».
Per rifare il mondo serve il silenzio. Turoldo sa bene che per gli Israeliti il nome di Dio è fatto di quattro consonanti che non si dicono, che si tacciono. Il nome di Dio è silenzio, non perché è muto, ma perché contiene tutti i suoni e li sintetizza su una frequenza fuori banda. Il silenzio del nome di Dio è la perfezione di tutte le voci, di tutti i canti, che nessuno ascolta.
Il silenzio è amico di una delle verità più crude che il Vangelo tramanda: l’anima deve morire, perché l’uomo possa vivere in Cristo. In verità il nostro io non è che questo: una serie di comportamenti osservabili. Non siamo altro che rappresentazione, da questo punto di vista. In poesia l’io, quindi, si risolverà in una mera posa grammaticale. A meno che non sia svuotato di sé, kenoticamente. Se muore l’anima, quel piccolo mutevole io distinto dallo Spirito, anche Satana muore, e con lui le tenebre.
Satana è presente anche nel cuore di chi legge. La poesia di Turoldo chiede al suo lettore lo stesso impegno: essere disponibile a svuotarsi, a far morire l’anima. Non è poesia che diletta, non si vuol far leggere perché bella, ma è bella perché si deve far leggere. Essa si pone come strumento di ricerca della verità. Lettori diversi, attenti al grado di letterarietà di un testo e non alle sue motivazioni, in definitiva meno inquieti e più tiepidi, non sono contemplati. Per loro basta la condanna dell’Apocalisse di Giovanni.
Ogni poeta sceglie poche verità e decide su quelle di costruire, più o meno consapevolmente, la sua visione delle cose, e di imporla. La verità di Qohelet è necessaria perché sorga la verità di Giobbe: la prima è puramente riflessiva, speculativa, la seconda è una storia, dolorosa al massimo grado e cucita insieme da una speranza contraria ad ogni speranza, ad ogni logica. Per questo la prima è funzionale alla seconda. Per questo la seconda è più profonda e valida.
C’è stata un’epoca in cui i poeti erano degli entusiasti del pensiero. C’era una spinta in avanti e insieme una capacità di reggere la pressione del reale che permettevano l’immaginazione, l’illusione e, talvolta, anche la speranza. Turoldo sembra avere in mente poeti di questo spessore, ogni volta che riflette sulla poesia e sul suo destino.
 Wallace Stevens scrisse in Imagination as Value: «I grandi poemi del paradiso e dell’inferno sono già stati scritti, ma rimane da scrivere il grande poema della terra». È probabile che questo poema non sarà opera di uno solo, ma di diversi, semmai sarà scritto. Turoldo potrà, a mio avviso, essere annoverato fra costoro.
La poesia di David Maria Turoldo è il tentativo di amare e tenere tutto questo insieme: la polvere della terra, le infinite galassie, il nome di Dio. Perché se non manterremo vivo l’amore – quel costante colloquio fra noi – anche il suo nome luminoso andrà in frantumi.
Gabriel Del Sarto
L'articolo David Maria Turoldo, il poeta fondamentale. Leggerlo vuol dire perdersi, con entusiasmo proviene da Pangea.
from pangea.news https://ift.tt/38aqZRD
0 notes
perfettamentechic · 5 years ago
Text
Vincenzo Ferdinandi, stilista italiano e tra i fondatori dell’Alta moda in Italia. Deve la notorietà grazie al taglio dei suoi apprezzati tailleurs oltre che a una rigorosa conoscenza sartoriale ereditata dalla secolare tradizione di famiglia di costumisti e sartoria presso la Corte Reale dei Borbone nel Regno di Napoli.
Vincenzo è nato a Newark, nello Stato del New Jersey, il 29 novembre 1920 da Antonio ed Ernestina Roefaro; una famiglia originaria di Pontecorvo, italiani, trasferiti agli inizi del secolo negli Stati Uniti dove avevano aperto una sartoria. Sin da giovane, Vincenzo apprende i segreti di un mestiere, tramandato da più generazioni, e inizia il suo percorso fortunato nel mondo della moda.
A metà degli anni ’40 si trasferisce in Italia, paese d’origine dei nonni e, dopo aver trascorso un periodo nella sartoria di famiglia in via del Babuino a Roma e affina il suo stile nella sartoria di Fernanda Gattinoni. Periodo in cui sposa Annamaria Malpieri e ha tre figli.
È stato tra i primi grandi stilisti di alta moda a competere con i più blasonati couturier francesi in ambito internazionale. Nel 1949 va a Parigi chiamato da Christian Dior, conosciuto l’anno prima, per una collaborazione stilistica con la celebre maison francese.
Dopo quell’esperienza anche Londra lo chiama per la progettazione di una linea di calzature che porta a termine con estro e creatività tutta italiana. Nel ’51 a Londra, per il mercato inglese, sigla un contratto con la Clark & Morland Ltd, per una linea di stravaganti calzature, elemento accessorio cui il giovane sarto crede fermamente.
Torna in Italia e, Ferdinandi forte della esperienza parigina, apre un atelier haute couture in via Veneto proprio al centro della Dolce Vita.
“Riconosciuto innovatore già negli anni del dopoguerra, si afferma come uno dei fondatori dell’haute-couture in Italia alla quale imprime con il suo stile un’indiscussa traccia, meritando appieno l’appellativo di maestro del tailleur che gli ambienti della moda nazionale ed estera gli conferiscono”.
Mi sono cucito addosso una passione e l’ho trasformata in un mestiere. Hanno definito ogni mio tailleur “il Signor Tailleur”… Non so se è stato realmente così, so solo che ne ero infinitamente onorato.
This slideshow requires JavaScript.
Il suo stile era asciutto, privo di quei fronzoli tanto amati invece dall’amico e collega Emilio Schuberth con cui condivise un giovanissimo apprendista, Valentino Garavani.
Ferdinandi amava lo stile con misurato buon gusto e aveva una innata abilità nel taglio. La sola leziosità che aveva, come gesto scaramantico, era quello di cucire personalmente l’ultimo bottone del capo realizzato.
La donna ferdinandiana ideale era moderna e impegnata, per cui lui realizzava tailleur dalla vita sottile, le spalle prive di cuciture e imbottiture.
Tumblr media
Vincenzo Ferdinandi è fra gli importanti stilisti invitati dal nobile fiorentino Giovanni Battista Giorgini a sfilare il 22 luglio 1952 a Firenze per la prima storica sfilata nella famosa Sala Bianca a Palazzo Pitti insieme alla Sartoria Antonelli, l’atelier Carosa, Roberto Capucci, Giovannelli-Sciarra, Germana Marucelli, Polinober, la Sartoria Vanna, Jole Veneziani e sedici ditte di sportswear e boutique. La sfilata contribuì a confermare la nascita e la legittimità di una moda italiana contrapposta alla moda francese e dando il via a “quel pionieristico fermento creativo” ben descritto da una giovanissima Oriana Fallaci inviata a riportarne la cronaca dal settimanale Epoca. 
A Palazzo Pitti nel 1952, sfidando le convenzioni dell’epoca, fece sfilare per primo su di una passerella internazionale di Alta Moda, una modella di colore, l’americana Dolores Francine Rhiney che gli costò polemiche e ostracismo.
Vestì Ingrid Bergman, Sandra Dee, Rhonda Fleming, la moglie di Sammy Davis jr. May Britt, Virna Lisi, Anna Magnani, Gina Lollobrigida, Sylva Koscina, Lucia Bosè, Ilaria Occhini, Elsa Martinelli, Marta Marzotto,Eloisa Cianni che fu Miss Italia nel 1952. La figlia di Gabriele D’Annunzio fu sua cliente affezionata.
Nel 1953, Vincenzo Ferdinandi, concorre a fondare il SIAM – Sindacato Italiano Alta Moda (diventato poi Camera Nazionale della Moda Italiana) -, in disaccordo con il fondatore dell’Alta Moda in Italia il nobile fiorentino Giovanni Battista Giorgini, insieme ad altri grandi nomi dell’epoca, tra cui: Emilio Schuberth, le sorelle Fontana, Alberto Fabiani, Jole Veneziani, Giovannelli-Sciarra, Mingolini-Gugenheim, Eleonora Garnett, Simonetta. I secessionisti, come vengono chiamati, sono gli stilisti romani che polemicamente fanno sfilare le loro creazioni nei propri atelier a Roma, due giorni prima delle sfilate di Palazzo Pitti a Firenze.
Nel luglio del 1954, insieme alle Sorelle Fontana, Emilio Schuberth, Giovannelli-Sciarra, Garnett e Mingolini-Gugenheim partecipa ad Alta Moda a Castel Sant’Angelo ambientato nella suggestiva cornice del celebre castello.
Tumblr media
Jole Veneziani, Emilio Schuberth e Vincenzo Ferdinandi
In quella occasione fu premiata la statunitense Sally Kirkland, Fashion Editor di Life e di Vogue USA, per il suo ruolo di ambasciatrice della moda italiana negli Stati Uniti che ricevette l’onorificenza direttamente da Ferdinandi. Il cocktail/conferenza stampa per la fondazione del SIAM si tenne a Roma all’Open Gate di Rudy con Consuelo Crespi. Tra i partecipanti, un giovane Beppe Modenese che sarebbe poi divenuto presidente della Camera Nazionale della Moda Italiana.
Tumblr media
CLICCARE FOTO PER VIDEO SFILATA
Jennifer Jones indossò un suo tailleur nel film Stazione Termini diretto da Vittorio De Sica, anche se nei titoli di coda i costumi vengono accreditati a Christian Dior.
Rimasi incantato dal suo portamento ricordava Ferdinandi, mi disse che voleva un mio tailleur che la facesse sentire a suo agio durante le riprese del film, ma ne aveva già uno di Dior che gli aveva fornito la produzione. Sottolineò che avrebbe però tranquillamente scelto il mio se le fosse piaciuto di più. E così fece.
Tumblr media
Quell’anno Dior vinse l’Oscar per il miglior costume e, da vero gentiluomo gli confidò: “Vincenzo…. a bòn retour….“.
Lo stile asciutto e privo di ornamenti aggiuntivi, valse allo stilista, molti riconoscimenti. I tailleur  impeccabili by Ferdinandi, lo fanno apprezzare molto anche all’estero. Negli anni sessanta il produttore di moda tedesco Frederich gli chiese di disegnare una linea prêt-à-porter, cui dà spessore e validità stilistica non indifferente.
Tumblr media
Tailleur comodi da indossare ma sempre eleganti tanto da meritarsi l’appellativo coniato per lui da Vogue/USA di A Star Tailor, nel settembre del 1952, e numerosi servizi su riviste specializzate di moda e di settore tra cui Harper’s Bazaar e Marie Claire. 
Le creazioni Ferdinandi sono state indossate da attrici e mannequins di quegli anni come: Virna Lisi, Sylva Koscina, Lucia Bosè, Luciana Angiolillo, Eloisa Cianni, Lilli Cerasoli, Jennifer Jones, Eliette von Karajan, May Britt, Ivy Nicholson, Janet Sprague, Loredana Pavone, Anna Maria Ghislanzoni, Marta Marzotto e una giovanissima Elsa Martinelli sono solo alcune.
Elsa Martinelli, molto giovane, accompagnava le sorelle maggiori che lavoravano per Ferdinandi ogni giorno. Restava lì, con loro, fino a tarda sera, trascorrendo del tempo tra tessuti, modelli e disegni, in un mondo tutto suo, fatto di sogni. Elsa voleva esibirsi, non voleva altro che quei vestiti, ma era troppo giovane e mio nonno Antonio l’avrebbe cercata in modo protettivo. “Sei troppo giovane”, le avrebbe detto, ed Elsa non vedeva l’ora di diventare una “ragazza grande” come tutte le altre. Un giorno, alla premiere di una collezione, una modella non si fece vedere e mio padre – contro i desideri di mio nonno – le permise di indossare quei vestiti e la catapultò letteralmente nell’enorme soggiorno, instillandola con coraggio; “cammina con un’altalena come una vera signora”, ha detto, “e tutto andrà bene”, finalmente lanciando la sua carriera. Fu un successo immediato perché la modella in provetta affascinò donne, compratori e giornalisti con la sua elegante postura. Fu proprio quell’esperienza che lasciò il posto a una lunga carriera trascorsa sulle passerelle di diversi atelier prima che, finalmente, arrivando al cinema, diventasse il suo mondo…
Tumblr media
Elsa Martinelli nel 1955 con un abito della linea “Sfinge”
Al Festival della moda, tenutosi a Napoli nel ’54, si riconoscono a Vincenzo Ferdinandi anche i meriti per la creazione di cappelli – altro accessorio che lui stesso disegna e fa realizzare da Canessa – quali gli impeccabili “tamburelli” guarniti di visone o ciondoli neri e oro, le sue “pagodine” di velluto nero e le sue piccole “cloches” di feltro fumo di Londra.
Tumblr media
Vittorio Gallo realizza per la Astra Cinematografica il docufilm Sete e Velluti sulla moda italiana degli anni ’50 colta negli ateliers romani delle case di moda Ferdinandi, Gattinoni e Garnett.
Tumblr media
CLICCARE FOTO PER VIDEO
Ferdinandi è stato tra i primi ad intuire l’importanza degli accessori applicata alla moda – come borse, scarpe, cinture, profumi – marcata con una propria griffe.
Tumblr media
Cliccare sulla foto
Personaggio estroverso – nel pieno della Dolce vita capitolina è rimasta famosa una sua scommessa calcistica col pittore Antonio Privitera in occasione di un derby Lazio-Roma, persa la quale fece sfilare per la celebre strada undici mucche addobbate con mutandoni giallorossi.
Tumblr media
Ferdinandi negli ultimi anni di vita si è dedicato anche alla pittura, con un suo stile basato tutto sui contrasti e i chiaro-scuri, con una tecnica a olio e ad acquerello.
Con l’inizio degli anni ‘60 Ferdinandi non sfilerà più, ma continuerà con l’attività del suo atelier e lavorerà come consulente per diverse industrie di abbigliamento in Italia e all’estero.
Nel 1963 decide di allontanarsi dal mondo delle grandi istituzioni di moda e con il successo del prêt-à-porter assume una posizione più defilata, pur creando abiti fino alla sua scomparsa avvenuta il 22 aprile 1990 a Roma.
Tumblr media
Il suo percorso gli ha portato onorificenze e riconoscimenti: i suoi abiti da cerimonia sono stati indossati da molte donne dell’alta società italiana e internazionale. Molti altri sono stati i riconoscimenti conferiti alla sua arte e alla sua creatività nel corso di tutta la sua esistenza.
Nel 2014 il museo Maxxi di Roma all’interno della mostra Bellissima lo considera tra i pionieri della moda italiana.
aggiornato al 19 aprile 2020
Autore: Lynda Di Natale Fonte: wikipedia-org, patrimonio.archivioluce.com, https://ferdinandialtamoda.com/, web
Vincenzo Ferdinandi #vincenzoferdinandi #ferdinandi #creatoredellostile #creatoridellamoda #perfettamentechic #felicementechic Vincenzo Ferdinandi, stilista italiano e tra i fondatori dell'Alta moda in Italia. Deve la notorietà grazie al taglio dei suoi apprezzati tailleurs oltre che a una rigorosa conoscenza sartoriale ereditata dalla secolare tradizione di famiglia di costumisti e sartoria presso la Corte Reale dei Borbone nel Regno di Napoli.
0 notes
giancarlonicoli · 5 years ago
Link
07 settembre 2019
L'addio a Gianni Brera. Quel giorno da Malta, Mura scrisse: "Ciao Gianni, sei morto con i tuoi amici" di GIANNI MURA
Ecco il pezzo scritto su Repubblica da Gianni Mura, il giorno della morte di Gianni Brera. Uscì sull'edizione del 20 dicembre 1992
TI sia lieve la terra, Giovanni. Comincio come avresti concluso tu se fossi morto io, come hai concluso tante volte i coccodrilli. Sono pezzi che toccano ai più vecchi, o a quelli che hanno più memoria, e del calcio di Repubblica il più vecchio adesso sono io. E comincio a capire il peso che hanno i coccodrilli, e mi viene in mente di quando tu mi hai raccontato della morte di Consolini, il discobolo. L'avevi saputo che stavi in America, e ti eri messo a piangere e a imprecare, da solo, nel parcheggio di un motel di Dallas, o forse era Chicago. Adesso qui a Malta è quasi uguale, solo che c'è il mare oltre il parcheggio, e molto vento, Giovanni. Ti chiamo così perché l'ultima volta che ci siamo visti, la settimana scorsa, hai scherzato sui nostri nomi, sul Gianni piccolo-borghese imposto da zie, sorelle o madri. Mi hai anche regalato due pacchetti di Super col filtro, la solita generosità, in un momento di astinenza forzata. Qui ti piangono e ti rimpiangono, li conosci tutti e tutti ti conoscevano. E molti dicono la cosa più ovvia, che se venivi qui non eri su quella strada tra Codogno e Casalpusterlengo. Dove finisce il territorio dei gallo-liguri e inizia quello dei celti, Giovanni? Qui sappiamo così poco e ognuno si taglia coi suoi ricordi. Io ne ho tanti. Per cominciare, ti devo la scelta del lavoro, se tu non avessi scritto come scrivevi, sul "Giorno", oggi sarei un insegnante di lettere o di francese, in qualche scuola lombarda. E scrivevi come vivevi, da persona piena di umori e di amori, con una cultura larga e profonda che andava dalla pesca degli storioni all'uso del verso alessandrino. E le invenzioni, Giovanni, i neologismi. Ne hai inventate di parole. Ti avevo chiesto un appuntamento nel ' 65, in "Gazzetta" ero il ragazzo di bottega, per capire qualcosa di questo mestiere, degli strumenti da usare. E venendo da te sentivo di non tradire Gualtiero Zanetti, il mio direttore: eravate amici, sulla stessa linea ideologica, vi univa Nereo Rocco. "Venga sul lago verso le 11, poi parliamo". Mi aveva colpito l'uso del lei. E, poi, il fatto che appena arrivato tu mi chiedesti di aiutarti a raccogliere le uova, facendo attenzione a un'oca feroce ribattezzata De Gaulle. Questo Brera inventa anche sulle oche, pensavo, e in verità l'oca somigliava molto al generale, e intanto stavo attento a non scivolare sul pesticciato del pollaio. E per un pomeriggio ero stato ad ascoltarti spiegare tutto, anche cose non richieste, anche la tua nascita settembrina col fatto che nella Bassa pavese le donne non potevano uscire a lavarsi, d' inverno, per il freddo, post coitum. E la laurea in scienze politiche (figlio di un sarto povero, ma tutti i figli mandati all'università, perché il pezzo di carta avrebbe dato pezzi di pane), e i paracadutisti, e la Resistenza senza sparare un colpo, e il pallone preso a calci con la maglia dei Boys a Milano, con Cina Bonizzoni allenatore. Lo sport. Certo sapevo che eri stato direttore della "Gazzetta", a trent'anni, e te ne eri andato sbattendo la porta per una bega amministrativa. Non sapevo, me lo avresti detto tu, che lo sport aveva due tipi di cantori: quelli che definivi i professori, gli epigoni del Vate Gabriele, digiuni di tecnica ma ben provvisti di parole alate, e gli scribi, i cronisti, quelli che seguivano lo sport da vicino, con qualche nozione ma senza lingua, senza le parole adeguate. E tu con coscienza e scrupolo artigianale (ma io non dimentico tutti i libri che hai in casa) avevi inventato una lingua viva, piena di venature, di rimandi, come uno che aveva letto Runyon ma anche Folengo. Eri nato con l'atletica e il ciclismo, sapevi raccontare gli uomini e le strade. E' sempre più dura, Giovanni, con questo pezzo spezzato dalle telefonate e dai colleghi che mi chiedono un ricordo di te. Uno della Rai mi ha presentato come tuo erede e so che ne era convinto, ma io non voglio. Mi è venuto in mente e mi sono commosso, ma con un microfono sotto il naso non si può piangere, di quando tu hai detto a tua moglie Rina, guardandomi: ma hai visto il profilo del naso di Giovannino, la barba? Potrebbe essere nostro figlio, sputato. Sì, aveva detto la Rina, che ha occhi di un azzurro incredibile. E adesso io vorrei essere vicino a lei, non qui. Mentre sta suonando una banda. Io non sarò il tuo erede, Giovanni. Siamo onesti, come te non c'è stato nessuno e non ci sarà più nessuno. Mica solo per lo sport. Se c'è un libro di gastronomia da salvare, è "La pacciada", che hai scritto tu con Luigi Veronelli. Che adesso starà bevendo in memoria tua. Se si vuol capire qualcosa di ciclismo, degli anni eroici del ciclismo, bisogna leggere "Addio bicicletta", l'hai scritto tu un sacco di anni fa. E pochi letterati da Strega e da Campiello avrebbero descritto il paese di Coppi come hai fatto tu. Io non sarò il tuo erede, ma continuerò a portarti in giro, Giovanni. Lo facevo già prima, lo farò ancora. Lo facevamo in tanti. Anche venerdì sera, a tavola con gli altri di Repubblica, ci siamo chiesti se quel Cabernet Sauvignon maltese a te sarebbe piaciuto. No, ho deciso io, non ti sarebbe piaciuto. E' strano, ma negli ultimi tempi ci si vedeva poco, proprio adesso che lavoravamo nello stesso giornale. Ma era normale, se tu stavi a San Siro io andavo a Torino, se tu eri a Roma io a Parma, se io ero a Malta, tu fra Codogno e Casalpusterlengo. E adesso che sta partendo il pullman per lo stadio, in un sole assurdo. Non sappiamo nemmeno se c'era nebbia lì, a quell'ora, ma non importa. Ricordo di quanto avessi paura, in macchina, tu, e come strillavi appena si passavano i 120 in autostrada. Conosco anche quelli che sono morti con te, ci abbiamo mangiato assieme e giocato a carte, da Giuliano. Sei morto come avresti sperato, ammesso che si possa sperare di morire, il come se non il quando. Tu che giravi pieno di pilloline contro tutto, nel tuo leggendario borsello di pelle d'ippopotamo, hai evitato l'orrida vecchiezza, dicevi tu, l'infermità, il bussare insistente della signora dai denti verdi. Sei morto come auguravi ai tuoi eroi sportivi, assunti in cielo su un carro di fuoco. Non sei morto di cuore né di fegato né di polmone, Giovanni, tu che fumavi cento sigarette al giorno e non parliamo di quello che hai bevuto, oppure parliamone, e parliamo del culo che ti sei fatto sgobbando fra le stanghe della Olivetti (il computer mai, avevi ragione tu, non fa rumore, ti cambia le parole già in testa) più di cinquant' anni. Sei morto con gli amici, come avevi vissuto. Non è il maestro di giornalismo che ci manca, né il suscitatore di polemiche sempre affrontate a testa alta. Ci manca il compagno di strada e d'avventure, anche avventure intorno a un tavolo che era la rampa di lancio per sentirti raccontare delle storie, poteva essere Alarico o Girardengo, eri tu che le raccontavi, e chi ti poteva contestare la data della dieta di Worms? O la vera ricetta della zuppa alla pavese? Solo una volta ti ho beccato, su un vino di Giacomo Bologna, morto anche lui, fegato. Anche lui ricco d'avventure e di umanità. Passa il tempo e si fa la conta e i debiti coi morti sono i più difficili da pagare. Ne ho tanti, da oggi uno in più. Per esempio, se hai bisogno chiamami, non te lo sentirò più dire. Se mi ammalo farò come il cinghiale solengo, che si apparta e non vuole vedere più nessuno, dicevi. Ti è andata bene, è forse l'unica consolazione, amico, maestro, pezzo di cuore che se ne va. Sei morto nella Bassa, vicino a dove sei nato. Non avrei mai voluto scriverne. Dicevi che non si deve scrivere barocco, anche se un po' è inevitabile, nello sport: il muscolo si gonfia come il lessico. Come il cuore, Giovanni, come il cuore. Anche la morte può aprire autostrade di retorica. Ma questo oggi ti devo: la coscienza che non si può essere avari, nella vita e nel mestiere, che bisogna spendersi, meglio dieci righe in più che dieci in meno, semmai qualcuno le taglierà. Meglio un'ora in più con gli amici che un'ora in meno. Meglio il fiotto che la goccia. Meglio il rosso che il bianco. Meglio la sincerità, anche quando può far male, che la reticenza o la bugia. E adesso basta, tiremm innanz, come ha detto uno della tua sponda. Quel po' di strada che c'è ancora da fare la faremo insieme, tu non ti stancherai, neanche al Tour. E io se sentirò un peso al petto o un bruciore agli occhi darò la colpa alle sigarette, al vino, ai chilometri. Sto dettando dallo stadio Tà Qali, gioanbrerafucarlo, siamo già partiti.
0 notes
gianlucadandrea · 3 years ago
Text
Dall'inizio - Ultima puntata sull'Estroverso
Dall’inizio – Ultima puntata sull’Estroverso
Sull’EstroVerso l’ultimo puntata della rubrica che ho curato per 2 anni e 8 mesi con Gabriel Del Sarto. È stato un viaggio lungo ma prezioso, così bello che non finisce qui. Ad maiora! Dall’inizio, sempre. Di seguito i nostri ringraziamenti e l’arrivederci ai lettori Il più grande abbraccio a Grazia Calanna perché non esiste ospitalità più ospitale della sua. Attrazione, ancora Ma dimmi,…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
muatyland · 5 years ago
Text
Sotto il cielo di Parigi | Dall’autore del bestseller "Il sarto di Parigi" Marius Gabriel
Sotto il cielo di Parigi | Dall’autore del bestseller "Il sarto di Parigi" #MariusGabriel Amazon -> https://amzn.to/2SPxfIW
Tumblr media
Lunghezza stampa: 376
Editore: Newton Compton Editori (27 febbraio 2020)
Cartaceo -> 9,90€ | Ebook -> 2,99€
Parigi, 1940. La città è occupata dai nazisti. Il lussuoso Hotel Ritz, un tempo frequentato dall’alta società parigina, è adesso alla mercé di arroganti ufficiali tedeschi, con un ossequioso seguito di tirapiedi e accompagnatrici. Olivia Olsen è una delle cameriere dell’hotel. È americana,…
View On WordPress
0 notes
lookintomyeyeblog · 6 years ago
Text
Những tác phẩm đặc sắc của họa sĩ cổ điển người Ý Jacopo Pontormo
Ở tuổi 13, Pontormo đã nhận được sự chỉ dạy của các bậc thầy như Leonardo da Vinci, Mariotto Albertinelli và Pierro di Cosimo. Các tác phẩm của ông chưa thể sánh ngang với các bậc thầy, nhưng cũng là di sản đẹp đẽ và đặc sắc mà ông để lại cho hậu thế
Cuộc đời cô độc
Jacopo Pontormo xuất thân từ gia tộc Bartolomeo di Jacopo; cha của ông cũng là một họa sĩ. Nhà của Jacopo Pontormo nằm trong khu phố cổ ở ngoại ô phía tây thành phố Florence. Pontormo là con trai cả; khi cha mẹ và ông nội qua đời, ông được bà nội nuôi dạy tới khôn lớn. Sau khi bà nội mất, Pontormo chuyển đến trung tâm Florence ở cùng em gái, nhưng cuối cùng vào năm 1517 em gái ông cũng rời bỏ ông. Quá trình trưởng thành đầy đau thương và mất mát đó đã tạo nên trong ông một tính cách cô độc và tính cách đó cũng đi sâu vào từng tác phẩm của ông sau này.
Ở tuổi 13, Pontormo đã nhận được sự chỉ dạy của các bậc thầy như Leonardo da Vinci, Mariotto Albertinelli (1474-1515) và Pierro di Cosimo (1462-1521). Đến năm 18 tuổi. ông bắt đầu làm việc tại Andrea del Sarto; môi trường này đã ảnh hưởng rất lớn đến những tác phẩm thời kỳ đầu của ông. Thời gian này ông cũng làm quen với đồng môn Rosso; hai người đã trở thành những người khai sáng một phong cách hội họa đặc biệt trong tương lai.
[caption id="attachment_1081543" align="aligncenter" width="456"] Chân dung Pontormo. (Ảnh: commons.wikimedia)[/caption]
Các tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp
Pontormo là một họa sĩ trưởng thành sớm; ngay từ thời thiếu niên ông đã được đại danh họa Michelangelo đánh giá cao. Năm 1515, ông cùng với Pier Francesco Borgherini sáng tạo hàng loạt bức vẽ với chủ đề "Cuộc đời của Joseph", trong đó có bức "Joseph ở Ai Cập" đã chứng tỏ một phong cách độc đáo của ông, tạo một cảm giác bất an, hồi hộp, không dễ thấy sự xử lý không gian và tính logic trong bức tranh. Năm 1518, Pontormo tại Nhà thờ thánh Michael đã hoàn thành bức "Thánh Mẫu tử và các Thánh đồ". Trong tranh, các nhân vật phân bố đầy kín khắp khuôn hình; sự kỳ lạ trong bức tranh này là kết cấu dường như khá cân đối, nhưng ánh mắt và động tác của mỗi nhân vật đều tựa hồ như không tập trung vào điểm nào, khiến cho ánh mắt người xem cũng bị phân tán ra ngoài. Ngoài ra, bức họa này tràn đầy bầu không khí vui vẻ nơi trần thế, so với những tác phẩm cùng đề tài cũng vơi bớt đi sự trang trọng và thần thánh.
[caption id="attachment_1081505" align="aligncenter" width="700"] "Joseph ở Ai Cập" - Pontormo. 1515. (Ảnh: theatre.ntu.edu)[/caption] [caption id="attachment_1081510" align="aligncenter" width="688"] "Thánh Mẫu tử và các Thánh đồ" - Pontormo, 1518. (Ảnh: theatre.ntu.edu)[/caption]
Pontormo được truyền cảm hứng từ gia tộc của mình, đã vẽ một bức chân dung của cố trưởng lão đạo Hồi - Cosimo il Vecchio. Năm 1519, gia đình Medici đã yêu cầu Pontormo thiết kế tranh tường cho biệt thự của họ ở Poggio a Caiano. Hai bên sảnh biệt thự có những ô cửa sổ; ông đã vẽ bên trên đó các nhân vật thần thoại trong cuốn sách "Lột xác" của nhà thơ La Mã Ovid (Trong tác phẩm này, có một câu chuyện về Vertumnus - một bà già đã lẻn vào khu vườn của nữ thần rừng. Sau khi dùng lời nói để thuyết phục nữ thần rừng, bà đã lấy lại được vẻ ngoài như thiếu nữ). Pontormo lấy hình ảnh những nữ thần trong cuốn sách đó làm chủ đề để vẽ, mang ý nghĩa gặt hái và hạnh phúc. Pontormo còn cố ý sắp xếp bốn đứa trẻ quanh chiếc cửa sổ tròn: hai đứa ngồi trên thân cây nguyệt quế ở hai bên, hai đứa còn lại thì ngồi dưới tán cây.
Cành cây nguyệt quế xòa sang hai bên cửa sổ tròn, và được bắt trong tay của thôn nữ Vituna và chàng thanh niên, thể hiện sự kết hợp của hai người bọn họ. Cây nguyệt quế cũng là hình vẽ biểu trưng trên huy hiệu của gia đình Medici. Các nhánh cây vươn dài trong bức tranh tượng trưng cho việc gia đình Medici có thể chịu được nhiều sóng gió, qua bao năm tháng mà vẫn tiếp tục phát triển vững chãi.
[caption id="attachment_1081521" align="aligncenter" width="450"] Những bức tranh tường mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519. (Ảnh: epochtimes)[/caption] [caption id="attachment_1081522" align="aligncenter" width="450"] Bức tranh tường bao quanh cửa sổ tròn mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519.[/caption] [caption id="attachment_1081526" align="aligncenter" width="450"] Một phần bức tranh tường mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, N��m 1519. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Điều đáng chú ý là một số mô tả trong bức tranh đã đạt đến đỉnh cao của chủ nghĩa hiện thực, đặc biệt là hình ảnh của người nông dân già ở góc dưới bên trái. Ngoại trừ những dấu vết hằn trên khuôn mặt để lại từ sự vất vả của nhiều năm lao động, đôi bàn tay biến dạng và thô ráp cũng cho thấy sự khó khăn của người nông dân. Sự xuất hiện của con chó màu vàng ở bên cạnh ông là hình ảnh rất hiếm thấy trên các bức tranh tường thời điểm đó. Một số người cho rằng Pontormo bị ảnh hưởng bởi nghệ thuật của phương Bắc; vì những nghệ thuật gia phía Bắc thường mô tả các yếu tố tự nhiên, động vật, thực vật mà họ cho rằng có vai trò quan trọng trong cuộc sống của con người. Những hình ảnh tuyệt đẹp với bầu không khí điền viên thoải mái, cùng với những huyền thoại và chủ nghĩa hiện thực đã được kết hợp khéo léo.
[caption id="attachment_1081528" align="aligncenter" width="450"] Người nông dân già trên bức tranh tường. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Năm 1523, Pontormo cùng với người học trò của mình là Bronzino đã rời Florence để chạy thoát khỏi bệnh dịch, đến lánh nạn ở Galluzzo ở phía nam; tại đây ông đã vẽ một loạt các tác phẩm về hình ảnh đau thương của Chúa trong tu viện Certosa nổi tiếng. Những bức tranh tường này chịu ảnh hưởng của các họa sĩ phía Bắc, nhưng không được đón nhận vào thời điểm đó. Cho đến năm 1525, Pontormo đã vẽ bức "Bữa ăn tối tại Emmaus" (Supper at Emmaus), cũng là bức tranh cuối cùng mà ông vẽ tại tu viện Certosa.
[caption id="attachment_1081530" align="aligncenter" width="440"] "Bữa ăn tối tại Emmaus" (Supper at Emmaus) - Pontormo. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Cùng năm đó, Pontormo trở lại Florence, sau đó Capponi đã ủy thác cho ông vẽ 4 bức tranh tường cho ngôi biệt thự mới mua lại từ gia đình Barbados, bao gồm bức "Thiên sứ báo tin mừng", một bức mô tả cảnh Thiên Chúa cùng với bốn vị giám mục (đã bị phá hủy), một bức tranh gỗ tròn cùng với bức "Thánh thương" (Deposition). Trong số đó "Thánh thương" đã trở thành bức tranh tiêu biểu nhất của Pontormo, đây cũng là sự phát triển của một phong cách vẽ mới cho những bức tranh tôn giáo.
[caption id="attachment_1081536" align="aligncenter" width="366"] "Thánh thương" (Deposition,1526 – 1528)- Pontormo. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
"Thánh thương" (1526 - 1528) mô tả hình ảnh Chúa Giê-su được các môn đồ đưa xuống khỏi thập tự giá, Pontormo cũng kết hợp thêm vào bức tranh hình ảnh Thánh Mẫu; do đó bức tranh này còn có thể được hiểu với ý nghĩa: Chúa Giêsu không phải vừa rời khỏi thập tự giá, mà là được đưa ra khỏi trái tim bi thương của Thánh Mẫu. Cấu trúc của bức tranh này tương tự như "Thánh Mẫu và các Thánh đồ" đã nói ban đầu, xuất hiện rất nhiều nhân vật có vẻ hỗn loạn từ trên xuống dưới chiếm trọn toàn bộ bức tranh, nhưng ánh mắt của các nhân vật thì chặt chẽ hơn. Về bố cục, Pontormo muốn tạo ra một chuyển động xoắn ốc được hình thành bởi sự sắp xếp và chuyển động của các nhân vật từ phía trên bức tranh, nhưng cũng làm cho mắt của các nhân vật khác nhau nhìn theo các hướng khác nhau. Cơ thể của Chúa Giêsu buông thõng, đặt lên vai của chàng trai trẻ phía trước.
Các nhân vật trong bức tranh có những đặc điểm chung của phong cách Pontormo: khuôn mặt hình elip, đôi mắt tròn, đôi môi nhỏ và dày. Biểu cảm thể hiện rõ sự lo lắng và bi thương; tư thế chuyển động chậm chạp, làm cho bức tranh có cảm giác đầy bất an. Ngoài ra, các nhân vật cũng không tuân theo logic không gian và hậu cảnh không có bất kỳ gợi ý nào về vi��n cảnh.
Đây là thể hiện ý định của tác giả muốn phá vỡ các nguyên tắc thẩm mỹ đã hình thành từ thời Phục Hưng; ông mong muốn tìm ra một cách tiếp cận khác. Người ta thường tin rằng đây là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách tự phụ nhất của Pontormo: sự năng động của cơ thể con người, tỷ lệ không cân đối, miêu tả cảm xúc và những thay đổi trong thể hiện đường cong cơ thể đều được biểu lộ một cách sống động. Có lẽ vì thiếu ánh sáng trong xưởng vẽ mà tông màu của Pontormo sử dụng rất sáng và đơn giản, chủ yếu là sự xen kẽ giữa màu xanh, đỏ và màu da của nhân vật.
[caption id="attachment_1081539" align="aligncenter" width="450"] Bích họa "Thiên sứ báo tin mừng" - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption] [caption id="attachment_1081541" align="aligncenter" width="312"] Một phần của bích họa "Thiên sứ báo tin mừng" - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption] [caption id="attachment_1081542" align="aligncenter" width="317"] Một phần của bích họa "Thiên sứ báo tin mừng" - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption]
Đối với bức tranh tường "Thiên sứ báo tin mừng", Pontormo cũng có cách xử lý khá độc đáo. Khi tác phẩm được vẽ trên tường cùng với tế đàn và cửa sổ trên mặt tường ở chính giữa, họa sĩ đã tách thiên thần Gabriel và Maria sang hai bên, sử dụng trung tâm làm nguồn sáng. Áo choàng bồng bềnh và đôi chân giơ lên của thiên thần khiến người xem cảm nhận dường như cô đang lơ lửng trong không trung, cộng với sự tương phản sắc nét của ánh sáng và làm mờ đi đã tạo sự bí ẩn của khoảnh khắc siêu nhiên này. Hình ảnh Maria đang bước lên các bậc thang, cử chỉ trang nghiêm và tự nhiên, với ánh sáng có phần dịu hơn.
Những năm cuối đời của Pontormo
Trong 10 năm cuối đời, Pontormo vẫn sáng tác cho gia đình Medici. Ngoài ra ông cũng được thuê vẽ cho nhà Seymour. Vào khoảng những năm 1546 - 1556, ông đã một mình bí mật vẽ tranh tường trong nhà nguyện chính của Vương cung thánh đường San Lorenzo ở Florence, dự định kết hợp các bức "Thế kỷ mới", "Đại hồng thủy" và "Phán xét cuối cùng" v.v.. vào trong một tác phẩm; nhưng cuối cùng, Pontormo đã mắc phải trọng bệnh và qua đời năm 1557. Phần còn dang dở của tác phẩm này đã được Bronzino tiếp quản và hoàn thành vào năm sau đó. Nhưng vào năm 1742, nhà thờ phải trùng tu, làm cho các bức tranh tường này bị hư hại. Ngày nay chúng ta chỉ có thể tưởng tượng bản gốc từ các bản phác thảo được lưu truyền lại.
Trong các tác phẩm của Vasari, Pontormo là một người khiêm tốn, hiền lành và nghiêm túc với nghề nghiệp của mình. Có lẽ do bóng đen từ cái chết của những người thân trong gia đình khi còn trẻ, nhân vật của ông thường mang theo sự cô độc, nhạy cảm, sống nội tâm; ông cũng là người không thích đám đông, mắc chứng rối loạn thần kinh, đặc biệt là bị ám ảnh bởi cái chết. Trong những năm cuối đời, cuộc sống của ông vô cùng đơn giản, ngoài bạn bè và sinh viên, là những người mà ông tin cậy, hiếm khi thấy ông giao tiếp với thế giới bên ngoài. Vì quá bị cuốn vào thế giới nội tâm của cá nhân, những sắc màu ảm đạm cũng được thể hiện trong các tác phẩm của ông trong những năm cuối đời. Đặc biệt, hầu hết các tác phẩm của Pontormo đều có chủ đề là tôn giáo.
Ở thời kỳ đỉnh cao của nghệ thuật Phục hưng, Pontormo có thể không quá rực rỡ khi so sánh với thành tích của các bậc thầy và các bậc tiền bối, nhưng ông vẫn giữ được tài năng của mình nhờ lòng trung thành với nghệ thuật, để lại rất nhiều kiệt tác hội họa đẹp cho thế giới.
Theo epochtimes.com
Uyển Vân biên dịch
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - http://bit.ly/2SWUpei via IFTTT
0 notes
beatyroseflower · 6 years ago
Text
Những tác phẩm đặc sắc của họa sĩ cổ điển người Ý Jacopo Pontormo
Ở tuổi 13, Pontormo đã nhận được sự chỉ dạy của các bậc thầy như Leonardo da Vinci, Mariotto Albertinelli và Pierro di Cosimo. Các tác phẩm của ông chưa thể sánh ngang với các bậc thầy, nhưng cũng là di sản đẹp đẽ và đặc sắc mà ông để lại cho hậu thế
Cuộc đời cô độc
Jacopo Pontormo xuất thân từ gia tộc Bartolomeo di Jacopo; cha của ông cũng là một họa sĩ. Nhà của Jacopo Pontormo nằm trong khu phố cổ ở ngoại ô phía tây thành phố Florence. Pontormo là con trai cả; khi cha mẹ và ông nội qua đời, ông được bà nội nuôi dạy tới khôn lớn. Sau khi bà nội mất, Pontormo chuyển đến trung tâm Florence ở cùng em gái, nhưng cuối cùng vào năm 1517 em gái ông cũng rời bỏ ông. Quá trình trưởng thành đầy đau thương và mất mát đó đã tạo nên trong ông một tính cách cô độc và tính cách đó cũng đi sâu vào từng tác phẩm của ông sau này.
Ở tuổi 13, Pontormo đã nhận được sự chỉ dạy của các bậc thầy như Leonardo da Vinci, Mariotto Albertinelli (1474-1515) và Pierro di Cosimo (1462-1521). Đến năm 18 tuổi. ông bắt đầu làm việc tại Andrea del Sarto; môi trường này đã ảnh hưởng rất lớn đến những tác phẩm thời kỳ đầu của ông. Thời gian này ông cũng làm quen với đồng môn Rosso; hai người đã trở thành những người khai sáng một phong cách hội họa đặc biệt trong tương lai.
[caption id=“attachment_1081543” align=“aligncenter” width=“456”] Chân dung Pontormo. (Ảnh: commons.wikimedia)[/caption]
Các tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp
Pontormo là một họa sĩ trưởng thành sớm; ngay từ thời thiếu niên ông đã được đại danh họa Michelangelo đánh giá cao. Năm 1515, ông cùng với Pier Francesco Borgherini sáng tạo hàng loạt bức vẽ với chủ đề “Cuộc đời của Joseph”, trong đó có bức “Joseph ở Ai Cập” đã chứng tỏ một phong cách độc đáo của ông, tạo một cảm giác bất an, hồi hộp, không dễ thấy sự xử lý không gian và tính logic trong bức tranh. Năm 1518, Pontormo tại Nhà thờ thánh Michael đã hoàn thành bức “Thánh Mẫu tử và các Thánh đồ”. Trong tranh, các nhân vật phân bố đầy kín khắp khuôn hình; sự kỳ lạ trong bức tranh này là kết cấu dường như khá cân đối, nhưng ánh mắt và động tác của mỗi nhân vật đều tựa hồ như không tập trung vào điểm nào, khiến cho ánh mắt người xem cũng bị phân tán ra ngoài. Ngoài ra, bức họa này tràn đầy bầu không khí vui vẻ nơi trần thế, so với những tác phẩm cùng đề tài cũng vơi bớt đi sự trang trọng và thần thánh.
[caption id=“attachment_1081505” align=“aligncenter” width=“700”] “Joseph ở Ai Cập” - Pontormo. 1515. (Ảnh: theatre.ntu.edu)[/caption] [caption id=“attachment_1081510” align=“aligncenter” width=“688”] “Thánh Mẫu tử và các Thánh đồ” - Pontormo, 1518. (Ảnh: theatre.ntu.edu)[/caption]
Pontormo được truyền cảm hứng từ gia tộc của mình, đã vẽ một bức chân dung của cố trưởng lão đạo Hồi - Cosimo il Vecchio. Năm 1519, gia đình Medici đã yêu cầu Pontormo thiết k�� tranh tường cho biệt thự của họ ở Poggio a Caiano. Hai bên sảnh biệt thự có những ô cửa sổ; ông đã vẽ bên trên đó các nhân vật thần thoại trong cuốn sách “Lột xác” của nhà thơ La Mã Ovid (Trong tác phẩm này, có một câu chuyện về Vertumnus - một bà già đã lẻn vào khu vườn của nữ thần rừng. Sau khi dùng lời nói để thuyết phục nữ thần rừng, bà đã lấy lại được vẻ ngoài như thiếu nữ). Pontormo lấy hình ảnh những nữ thần trong cuốn sách đó làm chủ đề để vẽ, mang ý nghĩa gặt hái và hạnh phúc. Pontormo còn cố ý sắp xếp bốn đứa trẻ quanh chiếc cửa sổ tròn: hai đứa ngồi trên thân cây nguyệt quế ở hai bên, hai đứa còn lại thì ngồi dưới tán cây.
Cành cây nguyệt quế xòa sang hai bên cửa sổ tròn, và được bắt trong tay của thôn nữ Vituna và chàng thanh niên, thể hiện sự kết hợp của hai người bọn họ. Cây nguyệt quế cũng là hình vẽ biểu trưng trên huy hiệu của gia đình Medici. Các nhánh cây vươn dài trong bức tranh tượng trưng cho việc gia đình Medici có thể chịu được nhiều sóng gió, qua bao năm tháng mà vẫn tiếp tục phát triển vững chãi.
[caption id=“attachment_1081521” align=“aligncenter” width=“450”] Những bức tranh tường mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519. (Ảnh: epochtimes)[/caption] [caption id=“attachment_1081522” align=“aligncenter” width=“450”] Bức tranh tường bao quanh cửa sổ tròn mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519.[/caption] [caption id=“attachment_1081526” align=“aligncenter” width=“450”] Một phần bức tranh tường mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Điều đáng chú ý là một số mô tả trong bức tranh đã đạt đến đỉnh cao của chủ nghĩa hiện thực, đặc biệt là hình ảnh của người nông dân già ở góc dưới bên trái. Ngoại trừ những dấu vết hằn trên khuôn mặt để lại từ sự vất vả của nhiều năm lao động, đôi bàn tay biến dạng và thô ráp cũng cho thấy sự khó khăn của người nông dân. Sự xuất hiện của con chó màu vàng ở bên cạnh ông là hình ảnh rất hiếm thấy trên các bức tranh tường thời điểm đó. Một số người cho rằng Pontormo bị ảnh hưởng bởi nghệ thuật của phương Bắc; vì những nghệ thuật gia phía Bắc thường mô tả các yếu tố tự nhiên, động vật, thực vật mà họ cho rằng có vai trò quan trọng trong cuộc sống của con người. Những hình ảnh tuyệt đẹp với bầu không khí điền viên thoải mái, cùng với những huyền thoại và chủ nghĩa hiện thực đã được kết hợp khéo léo.
[caption id=“attachment_1081528” align=“aligncenter” width=“450”] Người nông dân già trên bức tranh tường. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Năm 1523, Pontormo cùng với người học trò của mình là Bronzino đã rời Florence để chạy thoát khỏi bệnh dịch, đến lánh nạn ở Galluzzo ở phía nam; tại đây ông đã vẽ một loạt các tác phẩm về hình ảnh đau thương của Chúa trong tu viện Certosa nổi tiếng. Những bức tranh tường này chịu ảnh hưởng của các họa sĩ phía Bắc, nhưng không được đón nhận vào thời điểm đó. Cho đến năm 1525, Pontormo đã vẽ bức “Bữa ăn tối tại Emmaus” (Supper at Emmaus), cũng là bức tranh cuối cùng mà ông vẽ tại tu viện Certosa.
[caption id=“attachment_1081530” align=“aligncenter” width=“440”] “Bữa ăn tối tại Emmaus” (Supper at Emmaus) - Pontormo. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Cùng năm đó, Pontormo trở lại Florence, sau đó Capponi đã ủy thác cho ông vẽ 4 bức tranh tường cho ngôi biệt thự mới mua lại từ gia đình Barbados, bao gồm bức “Thiên sứ báo tin mừng”, một bức mô tả cảnh Thiên Chúa cùng với bốn vị giám mục (đã bị phá hủy), một bức tranh gỗ tròn cùng với bức “Thánh thương” (Deposition). Trong số đó “Thánh thương” đã trở thành bức tranh tiêu biểu nhất của Pontormo, đây cũng là sự phát triển của một phong cách vẽ mới cho những bức tranh tôn giáo.
[caption id=“attachment_1081536” align=“aligncenter” width=“366”] “Thánh thương” (Deposition,1526 – 1528)- Pontormo. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
“Thánh thương” (1526 - 1528) mô tả hình ảnh Chúa Giê-su được các môn đồ đưa xuống khỏi thập tự giá, Pontormo cũng kết hợp thêm vào bức tranh hình ảnh Thánh Mẫu; do đó bức tranh này còn có thể được hiểu với ý nghĩa: Chúa Giêsu không phải vừa rời khỏi thập tự giá, mà là được đưa ra khỏi trái tim bi thương của Thánh Mẫu. Cấu trúc của bức tranh này tương tự như “Thánh Mẫu và các Thánh đồ” đã nói ban đầu, xuất hiện rất nhiều nhân vật có vẻ hỗn loạn từ trên xuống dưới chiếm trọn toàn bộ bức tranh, nhưng ánh mắt của các nhân vật thì chặt chẽ hơn. Về bố cục, Pontormo muốn tạo ra một chuyển động xoắn ốc được hình thành bởi sự sắp xếp và chuyển động của các nhân vật từ phía trên bức tranh, nhưng cũng làm cho mắt của các nhân vật khác nhau nhìn theo các hướng khác nhau. Cơ thể của Chúa Giêsu buông thõng, đặt lên vai của chàng trai trẻ phía trước.
Các nhân vật trong bức tranh có những đặc điểm chung của phong cách Pontormo: khuôn mặt hình elip, đôi mắt tròn, đôi môi nhỏ và dày. Biểu cảm thể hiện rõ sự lo lắng và bi thương; tư thế chuyển động chậm chạp, làm cho bức tranh có cảm giác đầy bất an. Ngoài ra, các nhân vật cũng không tuân theo logic không gian và hậu cảnh không có bất kỳ gợi ý nào về viễn cảnh.
Đây là thể hiện ý định của tác giả muốn phá vỡ các nguyên tắc thẩm mỹ đã hình thành từ thời Phục Hưng; ông mong muốn tìm ra một cách tiếp cận khác. Người ta thường tin rằng đây là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách tự phụ nhất của Pontormo: sự năng động của cơ thể con người, tỷ lệ không cân đối, miêu tả cảm xúc và những thay đổi trong thể hiện đường cong cơ thể đều được biểu lộ một cách sống động. Có lẽ vì thiếu ánh sáng trong xưởng vẽ mà tông màu của Pontormo sử dụng rất sáng và đơn giản, chủ yếu là sự xen kẽ giữa màu xanh, đỏ và màu da của nhân vật.
[caption id=“attachment_1081539” align=“aligncenter” width=“450”] Bích họa “Thiên sứ báo tin mừng” - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption] [caption id=“attachment_1081541” align=“aligncenter” width=“312”] Một phần của bích họa “Thiên sứ báo tin mừng” - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption] [caption id=“attachment_1081542” align=“aligncenter” width=“317”] Một phần của bích họa “Thiên sứ báo tin mừng” - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption]
Đối với bức tranh tường “Thiên sứ báo tin mừng”, Pontormo cũng có cách xử lý khá độc đáo. Khi tác phẩm được vẽ trên tường cùng với tế đàn và cửa sổ trên mặt tường ở chính giữa, họa sĩ đã tách thiên thần Gabriel và Maria sang hai bên, sử dụng trung tâm làm nguồn sáng. Áo choàng bồng bềnh và đôi chân giơ lên của thiên thần khiến người xem cảm nhận dường như cô đang lơ lửng trong không trung, cộng với sự tương phản sắc nét của ánh sáng và làm mờ đi đã tạo sự bí ẩn của khoảnh khắc siêu nhiên này. Hình ảnh Maria đang bước lên các bậc thang, cử chỉ trang nghiêm và tự nhiên, với ánh sáng có phần dịu hơn.
Những năm cuối đời của Pontormo
Trong 10 năm cuối đời, Pontormo vẫn sáng tác cho gia đình Medici. Ngoài ra ông cũng được thuê vẽ cho nhà Seymour. Vào khoảng những năm 1546 - 1556, ông đã một mình bí mật vẽ tranh tường trong nhà nguyện chính của Vương cung thánh đường San Lorenzo ở Florence, dự định kết hợp các bức “Thế kỷ mới”, “Đại hồng thủy” và “Phán xét cuối cùng” v.v.. vào trong một tác phẩm; nhưng cuối cùng, Pontormo đã mắc phải trọng bệnh và qua đời năm 1557. Phần còn dang dở của tác phẩm này đã được Bronzino tiếp quản và hoàn thành vào năm sau đó. Nhưng vào năm 1742, nhà thờ phải trùng tu, làm cho các bức tranh tường này bị hư hại. Ngày nay chúng ta chỉ có thể tưởng tượng bản gốc từ các bản phác thảo được lưu truyền lại.
Trong các tác phẩm của Vasari, Pontormo là một người khiêm tốn, hiền lành và nghiêm túc với nghề nghiệp của mình. Có lẽ do bóng đen từ cái chết của những người thân trong gia đình khi còn trẻ, nhân vật của ông thường mang theo sự cô độc, nhạy cảm, sống nội tâm; ông cũng là người không thích đám đông, mắc chứng rối loạn thần kinh, đặc biệt là bị ám ảnh bởi cái chết. Trong những năm cuối đời, cuộc sống của ông vô cùng đơn giản, ngoài bạn bè và sinh viên, là những người mà ông tin cậy, hiếm khi thấy ông giao tiếp với thế giới bên ngoài. Vì quá bị cuốn vào thế giới nội tâm của cá nhân, những sắc màu ảm đạm cũng được thể hiện trong các tác phẩm của ông trong những năm cuối đời. Đặc biệt, hầu hết các tác phẩm của Pontormo đều có chủ đề là tôn giáo.
Ở thời kỳ đỉnh cao của nghệ thuật Phục hưng, Pontormo có thể không quá rực rỡ khi so sánh với thành tích của các bậc thầy và các bậc tiền bối, nhưng ông vẫn giữ được tài năng của mình nhờ lòng trung thành với nghệ thuật, để lại rất nhiều kiệt tác hội họa đẹp cho thế giới.
Theo epochtimes.com
Uyển Vân biên dịch
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - http://bit.ly/2SWUpei via http://bit.ly/2SWUpei https://www.dkn.tv from Đại Kỷ Nguyên http://bit.ly/2QNEhKa via IFTTT
0 notes
daikynguyen · 6 years ago
Text
Những tác phẩm đặc sắc của họa sĩ cổ điển người Ý Jacopo Pontormo
Ở tuổi 13, Pontormo đã nhận được sự chỉ dạy của các bậc thầy như Leonardo da Vinci, Mariotto Albertinelli và Pierro di Cosimo. Các tác phẩm của ông chưa thể sánh ngang với các bậc thầy, nhưng cũng là di sản đẹp đẽ và đặc sắc mà ông để lại cho hậu thế
Cuộc đời cô độc
Jacopo Pontormo xuất thân từ gia tộc Bartolomeo di Jacopo; cha của ông cũng là một họa sĩ. Nhà của Jacopo Pontormo nằm trong khu phố cổ ở ngoại ô phía tây thành phố Florence. Pontormo là con trai cả; khi cha mẹ và ông nội qua đời, ông được bà nội nuôi dạy tới khôn lớn. Sau khi bà nội mất, Pontormo chuyển đến trung tâm Florence ở cùng em gái, nhưng cuối cùng vào năm 1517 em gái ông cũng rời bỏ ông. Quá trình trưởng thành đầy đau thương và mất mát đó đã tạo nên trong ông một tính cách cô độc và tính cách đó cũng đi sâu vào từng tác phẩm của ông sau này.
Ở tuổi 13, Pontormo đã nhận được sự chỉ dạy của các bậc thầy như Leonardo da Vinci, Mariotto Albertinelli (1474-1515) và Pierro di Cosimo (1462-1521). Đến năm 18 tuổi. ông bắt đầu làm việc tại Andrea del Sarto; môi trường này đã ảnh hưởng rất lớn đến những tác phẩm thời kỳ đầu của ông. Thời gian này ông cũng làm quen với đồng môn Rosso; hai người đã trở thành những người khai sáng một phong cách hội họa đặc biệt trong tương lai.
[caption id="attachment_1081543" align="aligncenter" width="456"] Chân dung Pontormo. (Ảnh: commons.wikimedia)[/caption]
Các tác phẩm nổi bật trong sự nghiệp
Pontormo là một họa sĩ trưởng thành sớm; ngay từ thời thiếu niên ông đã được đại danh họa Michelangelo đánh giá cao. Năm 1515, ông cùng với Pier Francesco Borgherini sáng tạo hàng loạt bức vẽ với chủ đề "Cuộc đời của Joseph", trong đó có bức "Joseph ở Ai Cập" đã chứng tỏ một phong cách độc đáo của ông, tạo một cảm giác bất an, hồi hộp, không dễ thấy sự xử lý không gian và tính logic trong bức tranh. Năm 1518, Pontormo tại Nhà thờ thánh Michael đã hoàn thành bức "Thánh Mẫu tử và các Thánh đồ". Trong tranh, các nhân vật phân bố đầy kín khắp khuôn hình; sự kỳ lạ trong bức tranh này là kết cấu dường như khá cân đối, nhưng ánh mắt và động tác của mỗi nhân vật đều tựa hồ như không tập trung vào điểm nào, khiến cho ánh mắt người xem cũng bị phân tán ra ngoài. Ngoài ra, bức họa này tràn đầy bầu không khí vui vẻ nơi trần thế, so với những tác phẩm cùng đề tài cũng vơi bớt đi sự trang trọng và thần thánh.
[caption id="attachment_1081505" align="aligncenter" width="700"] "Joseph ở Ai Cập" - Pontormo. 1515. (Ảnh: theatre.ntu.edu)[/caption] [caption id="attachment_1081510" align="aligncenter" width="688"] "Thánh Mẫu tử và các Thánh đồ" - Pontormo, 1518. (Ảnh: theatre.ntu.edu)[/caption]
Pontormo được truyền cảm hứng từ gia tộc của mình, đã vẽ một bức chân dung của cố trưởng lão đạo Hồi - Cosimo il Vecchio. Năm 1519, gia đình Medici đã yêu cầu Pontormo thiết kế tranh tường cho biệt thự của họ ở Poggio a Caiano. Hai bên sảnh biệt thự có những ô cửa sổ; ông đã vẽ bên trên đó các nhân vật thần thoại trong cuốn sách "Lột xác" của nhà thơ La Mã Ovid (Trong tác phẩm này, có một câu chuyện về Vertumnus - một bà già đã lẻn vào khu vườn của nữ thần rừng. Sau khi dùng lời nói để thuyết phục nữ thần rừng, bà đã lấy lại được vẻ ngoài như thiếu nữ). Pontormo lấy hình ảnh những nữ thần trong cuốn sách đó làm chủ đề để vẽ, mang ý nghĩa gặt hái và hạnh phúc. Pontormo còn cố ý sắp xếp bốn đứa trẻ quanh chiếc cửa sổ tròn: hai đứa ngồi trên thân cây nguyệt quế ở hai bên, hai đứa còn lại thì ngồi dưới tán cây.
Cành cây nguyệt quế xòa sang hai bên cửa sổ tròn, và được bắt trong tay của thôn nữ Vituna và chàng thanh niên, thể hiện sự kết hợp của hai người bọn họ. Cây nguyệt quế cũng là hình vẽ biểu trưng trên huy hiệu của gia đình Medici. Các nhánh cây vươn dài trong bức tranh tượng trưng cho việc gia đình Medici có thể chịu được nhiều sóng gió, qua bao năm tháng mà vẫn tiếp tục phát triển vững chãi.
[caption id="attachment_1081521" align="aligncenter" width="450"] Những bức tranh tường mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519. (Ảnh: epochtimes)[/caption] [caption id="attachment_1081522" align="aligncenter" width="450"] Bức tranh tường bao quanh cửa sổ tròn mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519.[/caption] [caption id="attachment_1081526" align="aligncenter" width="450"] Một phần bức tranh tường mà Pontormo vẽ cho gia đình Medici trong biệt thự Poggio a Caiano, Năm 1519. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Điều đáng chú ý là một số mô tả trong bức tranh đã đạt đến đỉnh cao của chủ nghĩa hiện thực, đặc biệt là hình ảnh của người nông dân già ở góc dưới bên trái. Ngoại trừ những dấu vết hằn trên khuôn mặt để lại từ sự vất vả của nhiều năm lao động, đôi bàn tay biến dạng và thô ráp cũng cho thấy sự khó khăn của người nông dân. Sự xuất hiện của con chó màu vàng ở bên cạnh ông là hình ảnh rất hiếm thấy trên các bức tranh tường thời điểm đó. Một số người cho rằng Pontormo bị ảnh hưởng bởi nghệ thuật của phương Bắc; vì những nghệ thuật gia phía Bắc thường mô tả các yếu tố tự nhiên, động vật, thực vật mà họ cho rằng có vai trò quan trọng trong cuộc sống của con người. Những hình ảnh tuyệt đẹp với bầu không khí điền viên thoải mái, cùng với những huyền thoại và chủ nghĩa hiện thực đã được kết hợp khéo léo.
[caption id="attachment_1081528" align="aligncenter" width="450"] Người nông dân già trên bức tranh tường. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Năm 1523, Pontormo cùng với người học trò của mình là Bronzino đã rời Florence để chạy thoát khỏi bệnh dịch, đến lánh nạn ở Galluzzo ở phía nam; tại đây ông đã vẽ một loạt các tác phẩm về hình ảnh đau thương của Chúa trong tu viện Certosa nổi tiếng. Những bức tranh tường này chịu ảnh hưởng của các họa sĩ phía Bắc, nhưng không được đón nhận vào thời điểm đó. Cho đến năm 1525, Pontormo đã vẽ bức "Bữa ăn tối tại Emmaus" (Supper at Emmaus), cũng là bức tranh cuối cùng mà ông vẽ tại tu viện Certosa.
[caption id="attachment_1081530" align="aligncenter" width="440"] "Bữa ăn tối tại Emmaus" (Supper at Emmaus) - Pontormo. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
Cùng năm đó, Pontormo trở lại Florence, sau đó Capponi đã ủy thác cho ông vẽ 4 bức tranh tường cho ngôi biệt thự mới mua lại từ gia đình Barbados, bao gồm bức "Thiên sứ báo tin mừng", một bức mô tả cảnh Thiên Chúa cùng với bốn vị giám mục (đã bị phá hủy), một bức tranh gỗ tròn cùng với bức "Thánh thương" (Deposition). Trong số đó "Thánh thương" đã trở thành bức tranh tiêu biểu nhất của Pontormo, đây cũng là sự phát triển của một phong cách vẽ mới cho những bức tranh tôn giáo.
[caption id="attachment_1081536" align="aligncenter" width="366"] "Thánh thương" (Deposition,1526 – 1528)- Pontormo. (Ảnh: epochtimes)[/caption]
"Thánh thương" (1526 - 1528) mô tả hình ảnh Chúa Giê-su được các môn đồ đưa xuống khỏi thập tự giá, Pontormo cũng kết hợp thêm vào bức tranh hình ảnh Thánh Mẫu; do đó bức tranh này còn có thể được hiểu với ý nghĩa: Chúa Giêsu không phải vừa rời khỏi thập tự giá, mà là được đưa ra khỏi trái tim bi thương của Thánh Mẫu. Cấu trúc của bức tranh này tương tự như "Thánh Mẫu và các Thánh đồ" đã nói ban đầu, xuất hiện rất nhiều nhân vật có vẻ hỗn loạn từ trên xuống dưới chiếm trọn toàn bộ bức tranh, nhưng ánh mắt của các nhân vật thì chặt chẽ hơn. Về bố cục, Pontormo muốn tạo ra một chuyển động xoắn ốc được hình thành bởi sự sắp xếp và chuyển động của các nhân vật từ phía trên bức tranh, nhưng cũng làm cho mắt của các nhân vật khác nhau nhìn theo các hướng khác nhau. Cơ thể của Chúa Giêsu buông thõng, đặt lên vai của chàng trai trẻ phía trước.
Các nhân vật trong bức tranh có những đặc điểm chung của phong cách Pontormo: khuôn mặt hình elip, đôi mắt tròn, đôi môi nhỏ và dày. Biểu cảm thể hiện rõ sự lo lắng và bi thương; tư thế chuyển động chậm chạp, làm cho bức tranh có cảm giác đầy bất an. Ngoài ra, các nhân vật cũng không tuân theo logic không gian và hậu cảnh không có bất kỳ gợi ý nào về viễn cảnh.
Đây là thể hiện ý định của tác giả muốn phá vỡ các nguyên tắc thẩm mỹ đã hình thành từ thời Phục Hưng; ông mong muốn tìm ra một cách tiếp cận khác. Người ta thường tin rằng đây là tác phẩm tiêu biểu cho phong cách tự phụ nhất của Pontormo: sự năng động của cơ thể con người, tỷ lệ không cân đối, miêu tả cảm xúc và những thay đổi trong thể hiện đường cong cơ thể đều được biểu lộ một cách sống động. Có lẽ vì thiếu ánh sáng trong xưởng vẽ mà tông màu của Pontormo sử dụng rất sáng và đơn giản, chủ yếu là sự xen kẽ giữa màu xanh, đỏ và màu da của nhân vật.
[caption id="attachment_1081539" align="aligncenter" width="450"] Bích họa "Thiên sứ báo tin mừng" - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption] [caption id="attachment_1081541" align="aligncenter" width="312"] Một phần của bích họa "Thiên sứ báo tin mừng" - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption] [caption id="attachment_1081542" align="aligncenter" width="317"] Một phần của bích họa "Thiên sứ báo tin mừng" - Pontormo. (Ảnh: epochtines)[/caption]
Đối với bức tranh tường "Thiên sứ báo tin mừng", Pontormo cũng có cách xử lý khá độc đáo. Khi tác phẩm được vẽ trên tường cùng với tế đàn và cửa sổ trên mặt tường ở chính giữa, họa sĩ đã tách thiên thần Gabriel và Maria sang hai bên, sử dụng trung tâm làm nguồn sáng. Áo choàng bồng bềnh và đôi chân giơ lên của thiên thần khiến người xem cảm nhận dường như cô đang lơ lửng trong không trung, cộng với sự tương phản sắc nét của ánh sáng và làm mờ đi đã tạo sự bí ẩn của khoảnh khắc siêu nhiên này. Hình ảnh Maria đang bước lên các bậc thang, cử chỉ trang nghiêm và tự nhiên, với ánh sáng có phần dịu hơn.
Những năm cuối đời của Pontormo
Trong 10 năm cuối đời, Pontormo vẫn sáng tác cho gia đình Medici. Ngoài ra ông cũng được thuê vẽ cho nhà Seymour. Vào khoảng những năm 1546 - 1556, ông đã một mình bí mật vẽ tranh tường trong nhà nguyện chính của Vương cung thánh đường San Lorenzo ở Florence, dự định kết hợp các bức "Thế kỷ mới", "Đại hồng thủy" và "Phán xét cuối cùng" v.v.. vào trong một tác phẩm; nhưng cuối cùng, Pontormo đã mắc phải trọng bệnh và qua đời năm 1557. Phần còn dang dở của tác phẩm này đã được Bronzino tiếp quản và hoàn thành vào năm sau đó. Nhưng vào năm 1742, nhà thờ phải trùng tu, làm cho các bức tranh tường này bị hư hại. Ngày nay chúng ta chỉ có thể tưởng tượng bản gốc từ các bản phác thảo được lưu truyền lại.
Trong các tác phẩm của Vasari, Pontormo là một người khiêm tốn, hiền lành và nghiêm túc với nghề nghiệp của mình. Có lẽ do bóng đen từ cái chết của những người thân trong gia đình khi còn trẻ, nhân vật của ông thường mang theo sự cô độc, nhạy cảm, sống nội tâm; ông cũng là người không thích đám đông, mắc chứng rối loạn thần kinh, đặc biệt là bị ám ảnh bởi cái chết. Trong những năm cuối đời, cuộc sống của ông vô cùng đơn giản, ngoài bạn bè và sinh viên, là những người mà ông tin cậy, hiếm khi thấy ông giao tiếp với thế giới bên ngoài. Vì quá bị cuốn vào thế giới nội tâm của cá nhân, những sắc màu ảm đạm cũng được thể hiện trong các tác phẩm của ông trong những năm cuối đời. Đặc biệt, hầu hết các tác phẩm của Pontormo đều có chủ đề là tôn giáo.
Ở thời kỳ đỉnh cao của nghệ thuật Phục hưng, Pontormo có thể không quá rực rỡ khi so sánh với thành tích của các bậc thầy và các bậc tiền bối, nhưng ông vẫn giữ được tài năng của mình nhờ lòng trung thành với nghệ thuật, để lại rất nhiều kiệt tác hội họa đẹp cho thế giới.
Theo epochtimes.com
Uyển Vân biên dịch
from Đại Kỷ Nguyên - Feed - http://bit.ly/2SWUpei via http://bit.ly/2SWUpei https://www.dkn.tv
0 notes
Text
Montreal Sweet 16 DJ Veronica’s Sweet 16 – July 8 2011 – Videos
.embed-container { position: relative; padding-bottom: 56.25%; height: auto; overflow: hidden; max-width: 100%; } .embed-container iframe, .embed-container object, .embed-container embed { position: absolute; top: 0; left: 0; width: 100%; height: 100%; }
Website: Blob: Facebook: Twitter: Google+ :
At The Hemming-Ford Golf Club hotel Le Maritime PlazaMontreal Sweet 16 super sweet16 music “live music” fashion Concert Dreams montreal hulls bufette antique Renaissance Centre des Congres et Banquets Club Mount Stephen Delta Doubletree by Hilton Fairmont Queen Elizabeth Holiday Inn — Midtown Hotel Gault Hôtel Place d’Armes Hyatt Regency Inter Continental Le Nouvel Hotel Le Saint-Gabriel Le Windsor Ballrooms Loews Hotel Omni Restaurant du Vieux Port Ritz Carlton Roselina Sheraton Sofitel W Hotel Buffet Durante Buffet L D G Buffet Marina Buffet Roma Centre Antique Centre Marcel-Dulude Chateau Princesse Club de Golf Metropolitain Costa del Mare Le Chateau Classique Le Chateaubriand Le Mirage Le Prestige Le Rizz Madison Renaissance Center Restaurant La Molisana Riviera Au Moulin Callières di Jasmin Au Vieux Moulin Auberge Des Gallant Auberge Vieux Kitzbuhel Centre de Reception Sorrento Chateau Des Arches Croisieres Evasion Plus Chateau Vaudreuil Crystal Centre des Congres Forest and Stream Club Golf Saint-Raphael Hampton Inn Suites Hilton Garden Inn Holiday Inn Montreal Airport Holiday Inn Pointe Claire Le Challenger Reception Hall Le Chambertin Marcel Morin Community Centre Marriott Courtyard Olympia Pierrefonds Cultural Centre Plaza Volare Pointe Claire Curling Club Quality Hotel Dorval Ramada Montreal Airport Ristorante Riventino Sarto Desnoyers Community Centre Surrey Aquatic and Community Centre Casa Grecque Casa Grecque Centre De Reception Armina Centre Des Congres Le Parc Chateau Tallefer Lafon Chez Bernier Club de Golf Terrebonne Holiday Inn Laval Montréal La Bamba La Maison François Le Baron Blue Le Chateau Royal Le Diner Ste Rose Le St Martin Hotel & Suites Restaurant Bellavista Salle De Reception Paradis Sheraton Laval Au Fin Palais Auberge Handfield Inn Chalet du Boisé Campus Fort Saint-Jean Chateau Sainte Antoine CoopAQ Domaine Choquet Érablière Maurice Jeannotte Espace Rive-Sud Fourquet Fourchette Gouverneur Relais Holiday Inn Longueuil Hôtel des Seigneurs Hotel Mortagne Hostellerie Rive Gauche La Champenoise Le Parcours du Cerf Le Sodanse Les Bergeries de l’Acadie Les Ecluses Manoir Rouville-Campbell Mouton Village / La Grange Place Desaulniers Restaurant au Vieux Forts Sandman Inn & Suites Vergers et Èrablière Charbonneau Auberge Du Lac des Sables Auberge Du Vieux Foyer Auberge La Cuiller A Pot Chalets Et Golf Royal Laurentien Club De Golf Alpine Club De Golf Val des Lacs Corporation de l’Abbaye d’Oka Fairmont Tremblant Fins Gourmets Du Nord Hotel Chantecler Hotel De Lac Club Tremblant Hotel Mont Gabriel La Distinction La Famille Constantin Le Biftheque Le Grand Loge Mont Tremblant Les Oliviers Quintessence Resort Hotel Spa & Restaurant Royal Laurentian Salle De Reception Laviolette Club du Santuaire
The post Montreal Sweet 16 DJ Veronica’s Sweet 16 – July 8 2011 – Videos appeared first on Li Photo Booth Rentals.
from Long Island Photo Booth Rentals & Party Services http://www.liphotoboothrentals.com/party-services/sweet-16/montreal-sweet-16-dj-veronicas-sweet-16-july-8-2011-videos-2/?utm_source=Long%20Island%20Photo%20Booth%20Rentals%20&%20Party%20Services&utm_medium=feed&utm_campaign=OneFeedSC via http://www.liphotoboothrentals.com
0 notes
gianlucadandrea · 5 years ago
Text
Dall’inizio (Tiziana Cera Rosco)
Tumblr media Tumblr media
Tiziana Cera Rosco
Su L’Estroverso Tiziana Cera Rosco per la rubrica Dall’inizio. Di seguito un estratto.
Due categorie di immagini su tutto. Entrambe nella terra che mi ha cresciuta, l’Abruzzo, con la sua doppia natura di bestiario e di Bibbia. Una riguarda gli animali. Ci fu un’aquila trovata in mezzo al bosco. Ero piccola, avrò avuto 4/5 anni e lei gigantesca. Le avevano tagliato le ali.…
View On WordPress
0 notes